Bạn ghé thăm diễn đàn lần đầu? hãy đăng ký ngay bây giờ để tham gia.
  • Login:

Chào mừng đến với HR Share | Cộng đồng Nhân sự | Dien dan Nhan su Viet Nam.

+ Trả lời Chủ đề + Viết chủ đề mới
Kết quả 1 đến 1 của 1
  1. #1
    Thành viên có quyền đầy đủ

    Ngày tham gia
    Jul 2013
    Bài viết
    53
    Tài liệu đã gửi
    52
    Tài liệu được mua
    13
    Tài liệu đã mua
    0
    Mã số thành viên
    53,500
    Tài khoản hiện có
    42 Xu

    Làm sao để khỏi bị "hành là chính" khi làm việc với cơ quan nhà nước ?





    Thân chào các anh chị và các bạn!
    Mình hiện tại đang làm cho một công ty Du lịch, với công việc là : làm tất cả những gì những người quản lý khác trong Cty không có thời gian làm.
    Trong tất cả công việc - HR và Admin, mình ngán nhất là việc giao dịch với các cơ quan nhà nước.
    Từ việc đăng ký lại Thuế trước bạ, BHXH cho đến việc đăng ký các tiêu chuẩn an toàn vệ sinh thực phẩm cho nước uống, đăng ký lại các tài sản chuyển đổi hay chỉ đơn giản là lên làm lại cái cà vẹc xe, tàu cho Công ty...
    Chắc do mình quá thiếu kinh nghiệm, lần nào đi làm cũng bị hành tỏi bầm dập mặc dù rất có thiện chí và rất biết thân biết phận.
    Mình không đồng ý với cách dùng "đạn dược" lót tay, ( mặc dù đã phải từng dùng đến cách đó khi đi bất khả kháng). Cũng may sếp mình có thông cảm với nhân viên khi giao dịch với các "nô bộc của quần chúng" nhưng ...
    Có anh chị nào có bí quyết hay kinh nghiệm gì giúp cho em út đi sau thoát khỏi tình trạng " bước ra khỏi cổng cơ quan là chửi" vì sự quan liêu của họ không hạ.
    Mình sẽ kể cho các bạn một câu chuyện: hành trình đi làm lại cà vẹc xe:
    1. Đi làm tờ khai miễn thuế trước bạ - mất 02 tuần và phải đi lên CC hết 06 lần, mỗi lần nhận được 01 tờ giấy hướng dẫn với nội dung khác nhau. (Mình đã cẩn thận bấm lại và lưu trong hồ sơ, đề phòng sau mình có ai đó làm thì biết cách- hic)
    2. Đi lên CA làm lại Cà vẹc - Đợi và chờ - "ảnh đi ăn sáng... " rất nhiều người đã chờ. Mỗi lần đi là phải mang xe lên, mà xe cty mang lên phải mang tài xế lên, và ...abcdef không để ảnh hưởng đến hoạt động của công ty..Sếp bước xuống mà không có xe thì ....hic.
    3. Xong rồi em mang xe đi đăng kiểm ...mất thêm 01 tuần.
    Em đã phải "mắng " sếp vì mua xe xịn quá, không có tài nào mở ra xem số máy được, hãng xe còn lắc đầu lè lưỡi khi nhắc đến, làm em mất 04 lần mang xe lên mà vẫn chưa xong ( phải nói mỗi lần em chạy đi chạy về chiếc xe đó là cty em mất 300k tiền xăng, xe 5.0 ạh)
    Năn nỉ ỷ ôi anh ơi thông cảm, em chịu anh cũng phải chịu..., anh không chịu thì em cũng phải chịu...

    Vấn đề ở đây là : khi hồ sơ giấy tờ của chúng ta đã đầy đủ, khi chúng ta đã hoàn thành theo đúng như những gì giấy tờ của Nhà nước chỉ bảo.. thì làm sao để hồ sơ của chúng ta được giải quyết mà không phải xin số cell fone.
    P?s Em là rất thiếu kinh nghiệm khi sử dụng phong bì.
    Rất mong được các anh chị chỉ bảo. Em còn trẻ nên quan hệ bên ngoài cũng ít lắm.


    Trả lời
    # Việc này nó lại thuộc về vấn đề đặc thù riêng của mỗi người rồi, có muốn truyền đạt lại thì e rằng cũng không được, vì bản tính con người khác nhau, không ai giống ai hết.

    - Còn nhớ lần đầu tiên đi làm, công ty mình bị khách hàng phát hiện ra sự gian lận trong việc chấm công và tính lương, họ nổi trận lôi đình và la hét mọi người, đồng nghĩa với việc đơn hàng sẽ bị cắt ngay lập tức và thậm chí họ sẽ kéo theo những khách hàng khác. Lúc đó mình không nằm trong bộ phận này, nên cũng vô tư lắm, chỉ biết làm việc của mình mà thôi. Ban giám đốc rối trí, không biết làm sao, năn nỉ khách hàng không được, xin tha thứ kiểu gì cũng không được, hứa hẹn và cam kết đủ thứ cũng không được. Cuối cùng không hiểu có ai đó nói gì với ban giám đốc, giám đốc đã yêu cầu mình phải vào tiếp bà khách hàng khó tính này, và mục đích phải đạt cho được, trời hỡi, một con bé mới nứt mắt như mình, ăn nói còn vô duyên, chẳng ra đầu ra đuôi, tự nhiên ai lại đi giao trứng cho ác bao giờ nhỉ, mình từ chối ngay, ko dám nhận, nhưng đã có quyết định rồi, vì nếu không thỏa hiệp được trong ngày hôm đó, thì coi như số phận hai ngàn con người kia sẽ đi đời nhà ma, thậm chí có khi mình cũng cùng chung số phận với họ. Thế là mình đánh liều, một mình chui vào phòng khách hàng, mình không nói gì hết, chỉ chào bà ta, mời bà ta uống ly nước, rồi bắt đầu hỏi vòng vòng chuyện trên trời dưới đất, haha, toàn những chuyện chẳng ăn nhậu gì đến công việc, mình cũng chẳng hiểu tại sao mình lại vô duyên thế nhỉ, tự nhiên công việc đang loạn xạ cả lên, lại ko quan tâm, ai đời lại đi hỏi khách hàng có bạn trai chưa, hi'hí, thế mà bà này cũng trả lời tỉnh bơ, rồi mình khen bà ta có làn da quá tuyệt, kế đến là bình phẩm về mùi nước hoa bà này đang sử dụng, rồi đột nhiên làm như mình đã rà trúng đài rồi hay sao đó, bà ta trả lời liên tục, và bắt đầu bàn luận về mỹ phẩm và còn khuyên mình đủ thứ. Rồi hai người cứ tiếp tục bàn luận chuyện làm đẹp của phụ nữ đến giờ ăn trưa, mình đánh liều mời bà ấy đi ăn cơm với mình, không ngờ lại được chấp nhận. Sau buổi cơm trưa đó, khuôn mặt bà khách hàng này đã bới căng thẳng, mình bắt đầu đi vào công việc, mình giải thích đủ thứ, và chơi trò hứa hẹn, đồng thời cam đoan sẽ không tái phạm nếu bà ấy cho mình cơ hội được chứng tỏ khả năng của mình với công ty. Thật bất ngờ, bà ấy đồng ý. BGD đã giải tỏa được nỗi lo lắng.

    Công ty thứ hai mình làm việc có tất cả gần 20 tên nước ngoài, làm việc gần 3 năm rồi mà chẳng có tên nào có giấy phép lao động cả, bên công an xuất nhập cảnh đuổi về, nhân viên mình đưa cái mặt lên là bị họ chửi cho một tăng rồi ko thèm tiếp (rõ ràng là mình đã sai luật mà, nên họ ko tiếp cũng đúng thôi), tổng giám đốc cho trợ lý riêng của ông ta đi, vì nghĩ cô này có khả năng thương thuyết, cô này đi rồi cũng cùng chung số phận với nhân viên của mình. Thế là số phận của 20 tên nước ngoài kia không lẽ sẽ phải về hết sao?, lúc dó mình cũng lo, mình xin với TGD cho mình đi thử xem sao, đồng thời cũng xin thêm một ít lộ phí làm quà. Mình chui vào phòng xuất nhập cảnh, đó là lần đầu tiên mình vào đó (vì từ nào đến giờ toàn nhân viên làm ko, chứ mình có đi dến mấy chỗ này bao giờ), nhìn thấy anh công an trong bộ sắc phục, cái mặt khó đăm đăm, thôi rồi Lượm ơi, kiểu này chắc mình cũng bị đuổi ra nốt. Tiến đến gần, nhìn anh ta và...... nở một nụ cười thật tươi, hè hè, may mắn quá, anh ta cười lại kìa, mình bắt đầu tự giới thiệu về mình, tên gì, đang phụ trách công việc gì, và cuối cùng mới dám lòi ra cái tên công ty, nghe xong tên công ty, anh này bắt đầu sưng cái mặt lên liền (giống y như hắn ta bị mất sổ gạo), mình nói: "Khoan đã, anh cho em giải thích", thế là thao thao bất tuyệt, đổ thừa tùm lum, anh ta chỉ ra cái sai phạm của công ty, mình giả bộ ngớ người ra, ra vẻ không hề biết chuyện này, với khuôn mặt vô cùng tức giận, mình móc điện thoại ra, gọi cho con bé nhân viên của mình và la trước mặt anh ta, rằng tại sao bị nhắc nhở lâu rồi mà không nói, để bây giờ mình bị họ làm khó, hé hé. Anh chàng trợn mắt nhìn mình rồi nói nhỏ : "Thôi, đưa tôi làm luôn cho, cô đi về đi". Thế là không tốn đồng xu nào mà vẫn xong việc.

    - Công ty thứ ba cũng có nhiều chuyện đáng kể, công an PCCC xuống phạt, BGD sẵn sàng hối lộ, lôi đầu mình ra, mình chui vào phòng, toàn nói chuyện trên trời dưới đất, chẳng có cái gì giống cái gì, mới đầu mấy tay công an cũng thấy lạ, nhưng sau đó lại thấy vui. Đến lúc mình thấy họ vui rồi là mình quay lại đề tài chính, cũng giở trò cũ ra, lôi nhân viên ra chửi, mấy tên công an thấy mình dữ quá, nên bớt căng thẳng và.... quay lại dỗ cho mình dịu xuống, hahha. Sau đó là màn năn nỉ của mình, rồi một ít lộ phí cho các anh, ui trời, có ngạc nhiên không, họ không cầm và còn gửi lại cho mình nữa chứ. Ngày hôm đó đã thành công, nếu không thành công thì chắc bị phạt nặng lắm.
    Rồi công ty này cũng lại bị khách hàng phát giác ra nhiều sai phạm quá cỡ. Đơn hàng bị cắt cái bụp, ngang xương. Ban giám đốc khóc ròng, phó tổng giám đốc và tổng giám đốc la hét nhân viên, cả đám nhân viên như gà con mất mẹ, đứa nào cũng sợ (hôm đó mình cũng dính luôn), đang ngồi trong phòng, không dám đưa cái mặt ra ngoài, bất ngờ tổng giám đốc chui vào, cầm tay mình và kéo mình qua phòng ông ta, ở đó có sẵn phó tổng và giám đốc nhà máy đang chờ. Tổng giám đốc nói, Ms. Khánh, bây giờ mày phải làm sao cho cái thằng khách hàng nó quay lại đây, không thôi là tao với hai thằng này về nước, Trời, nghe xong thấy lùng bùng hai lỗ tai, mình hỏi lại, tao biết làm sao, chúng mày làm sai giờ bắt tao chịu?, họ nói rằng họ biết rồi, nên mới nhờ đến mình. Mình trả lời, hối lộ đi, đảm bảo được, nhưng tay khách hàng không bao giờ nhận mới đau đầu. Tổng giám đốc từ từ cầm điện thoại lên, bấm số của khách hàng và...đưa cho mình, bảo mình mời anh ta đến công ty. Mình run sợ thật sự, vì tên khách này mình biết, khó chịu lắm, biết nói gì bây giờ, đầu bên kia đã có người bắt máy rồi, mình lại cười thật tươi và hỏi thăm anh ta, hỏi qua hỏi lại, cuối cùng mình hỏi anh ta sao lâu rồi ko thấy đến công ty nữa. Anh này trả lời rành mạch lý do, mình mời anh ta đến công ty lần nữa, để cho anh ta xem những sai phạm của công ty mình đã được sửa đổi hết rồi, và sẽ không bao giờ lặp lại chuyện đó nữa. Thật vui, anh ta đồng ý, Ban giám đốc lại giải tỏa được nỗi lo.

    Trên đây là những chuyện mà Su đã trải qua, tất nhiên đó chỉ là một trong những chuyện mà mình đã gặp phải, và còn rất nhiều nữa, nhưng thời gian có hạn, nên chỉ kể cho các bạn nghe một vài tình huống.

    Ở cả bốn tình huống trên, mình chưa phải tốn đồng xu nào cho một ai cả mà việc thì vẫn xong, quan trọng là cách ứng xử khéo léo ở từng thời điểm và tình huống khác nhau. Mỗi người có mỗi điểm đặc biệt riêng của mình, không ai giống ai cả, Su ở công ty thì rất khó tính, nhân viên ai cũng sợ, nhưng nếu có việc gì khó khăn ở ngoài thì mình lại giải quyết được, mà mình chưa hề phải biếu quà cho ai bao giờ. Mọi người ai cũng nghĩ, bà Su dữ quá, công ty ai cũng sợ, làm sao mà ra ngoài giao tiếp được, thế nhưng, cả nhân viên ai cũng phải ngạc nhiên, khi bước ra khỏi công ty và làm việc với cơ quan khác, mình hoàn toàn thay đổi thái độ, không phải là mình ở công ty nữa.

    Cho nên, khi nói đến vấn đề nhạy cảm này, ít ai có thể lý giải được, mỗi lần mình đi giải quyết ba cái vụ này, mình đều dắt nhân viên theo để cho họ học hỏi và cứ thế phát huy về sau, nhưng phát huy đâu không thấy, mà chỉ thấy mỗi lần có chuyện họ lại lôi mình ra.

    Lời khuyên duy nhất của mình là nên học ở sự nhẫn nhịn, phải biết lấy Nhu thắng Cương, và cũng phải biết lấy Cương đế thắng Nhu, quan trọng là mình phải biết lúc nào thì nên Nhu và lúc nào thì nên Cương, phải biết chèo thuyền sao cho khéo, lúc sóng lớn thì phải bình tĩnh để cho sóng dịu xuống, lúc sóng dịu xuống thì phải biết thừa thắng xông lên, đừng để sóng có cơ hội nổi giận thêm nữa.Như thế vấn đề có khi sẽ có kết quả như ý muốn.
    ....
    Last edited by Trần Đào; 07-12-2013 at 06:48 PM. Lý do: sai tựa đề
    Liên hệ Ban quản trị Hr Share - Mr Cường : Điện thoại: 0988833616 | Mail: tailieunhansu.com@gmail.com . Bạn muốn tìm kiếm thêm thông tin về các vấn đề Nhân sự. Vui lòng click tại đây để tìm kiếm thêm: http://kinhcan.net/ Đây là công cụ tìm kiếm được tích hợp tìm kiếm khoảng 30 site chuyên về nhân sự. Chi tiết vui lòng click tại đây: Kinhcan24′s Search; Blog Quản trị Nhân sự; Luận văn Quản trị Nhân sự


 
Find us on Google+